Trường THPT Mạc Đĩnh Chi

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Trường THPT Mạc Đĩnh Chi

Số 4 Tân Hoà Đông Phường 14 Quận 6 Tp Hồ Chí Minh


    Mái ấm có dành cho em?

    qu0cthangprovip95
    qu0cthangprovip95
    ™Đại Uý™
    ™Đại Uý™


    Giới tính : Nam Age : 28
    Ngày sinh : 03/09/1995
    Tham gia : 28/05/2012
    Bài viết : 262
    Danh vọng : 775
    Uy tín : 13
    Huy hiệu : 0
    Status : Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em...

    Mái ấm có dành cho em? Empty Mái ấm có dành cho em?

    Bài gửi by qu0cthangprovip95 Thu Jun 07, 2012 7:35 pm

    Mái ấm có dành cho em? 579273_181301335323967_1224175984_n
    Anh quen cô trong một dịp mà có lẽ chẳng ai muốn kể ra cả, nếu không nói là xấu hổ và khó có thể nghĩ là anh làm đúng. Hôm đó công ty anh mở tiệc chiêu đãi các nhân viên mới, mọi người say sưa ca hát tiệc tùng và anh không còn nhớ mình đã uống hết bao nhiêu bia và rựu nhưng anh vẫn còn tỉnh táo để biết mình là ai, hết tăng một bọn anh lại đi tăng hai rồi tăng ba và rồi những đồng nghiệp nam cùng anh ngồi nói chuyện về các cô gài trong hơi men, anh thấy rõ khi có hơi men trong người thì cái bản tính của một thằng đàn ông trẻ chưa nhuốm buội trần như anh trỗi dậy và mãnh liệt hơn bao giờ hết. anh đề nghị với các đồng nghiệp của mình giải tỏa cơn thèm muốn đó, họ nhìn anh cười, cái cười thật sảng khoái hiểu rõ lòng người như tôi biết anh nghĩ gì. Cuối cùng họ đến được căn nhà nghỉ theo ý mà mình muốn, cũng có người ngại vợ nên cũng không đi, mỗi người một phòng và một cô và anh cũng vậy.

    Nhìn thấy anh trong cơn say mèm như vậy cô mỉm cười với anh và nói một câu ngọt ngào anh uống nhiều thế cơ à, cô lặng lẽ đến bên anh và đặt lên môi anh một nụ hôn cháy bỏng, người anh nóng rang, anh thở gấp, nhắm nghiền cả mắt, anh đang ham muốn hơn bao giờ hết nhưng cô thì không. Mặc dù đã say nhưng con người tinh tế trong anh nhận ra dều đó. Mắt anh thôi nhắm, nụ hôn vẫn còn trên môi anh, anh nhìn cô , cô nhìn anh, anh thấy được một nỗi đượm buồn và cô đơn trong mắt cô. Anh đẩy cô ra, cô ngạc nhiên nhìn anh và tỏ ra khó hiểu, anh vẫn lặng im nhìn cô và cô cũng thế. Đã hai tiếng trôi qua hai người không nói với nhau câu gì, hơi men trong anh cũng đã gần bay đi theo từng cơn gió lùa qua cửa sổ và bay đi đến một nơi nào đó- anh không nghĩ đến.

    - Em có số điện thoại chứ- anh quay sang hỏi cô
    - Có, 09388XXXXX- cô trả lời anh nhanh chóng và mắt nhìn vô định vào trần nhà.
    - Uhm
    Hai người lại rơi vào không gian im lặng do chính anh và cô tạo ra. Đồng hồ bây giờ đã năm rưỡi sáng, anh phải trở về nhà thay đồ để đi làm, anh quay sang nhìn cô, cô ngủ lúc nào mà cô không biết và anh cũng không biết, cô đẹp cả khi ngủ co cũng đẹp nhưng lại có chút gì đó đau đớn trên đó, anh đoán cô chỉ khoảng 20. Anh lặng lẽ để tiền lại trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường kèm lời nhắn “đây là của em”. Anh ra ngoài thanh toán tiền phòng và trở về nhà.

    Đã gần hai tháng trôi qua, cuộc sống anh cứ diễn ra đều đặn như một cỗ máy được lên lịch sẵn, sáng đi làm tới chiều tối về tới nhà ,ăn qua quít cái gì đó rồi xem tivi và đi ngủ, thỉnh thoảng anh cũng có say sưa với vài đứa bạn. đêm nay ngồi xem tivi anh cảm thấy cuộc sống của mình thật tr nhạt và vô vị, anh cầm điện thoại lên tìm vào danh bạ tìm một ai đó đi xả nổi buồn cùng anh. 09388XXXXX một số không lưu tên, anh nghĩ tới cô không biết giờ này cô làm gì, anh bấm phím gọi.

    Kính koong! Anh ra mở cửa, cô lại mỉm cười chào anh nhưng anh không chào lại, cô cảm thấy hụt hẫng nhưng cô nghĩ mình không cần thiết phải như thế cô là ai chứ. Anh lấy cho cô một lon bia, cô camafm lấy nhưng không nói gì, uống một hơi cạn và đặt nó lên bàn.

    - Anh cô đơn, và muốn có người chia sẽ- anh nói sao khi nhấp một ngụm
    - Uhm-cô nhẹ nhàng trả lời
    - Anh sẽ trả tiền đầy đủ cho em như khi em đi với người khác
    - Uhm.

    Hai người lại trở về trạng thái im lặng. anh mở cửa tiễn cô về sau khi chỉ hỏi thăm nhau vài ba câu, đại khái là biết tên tuổi, quê quán và gia đính ra sao và không có gì khác.

    Từ hôm đó cứ khoảng hai tuần rồi một tuấn anh lại gặp cô, cô từ chối nhận tiền của anh và chỉ nhận một nửa theo thỏa thuận ban đầu, cô nói với anh “ vì anh là khách quen nên không lấy nhiều”.

    Tính ra anh cũng đã quen cô được 8 tháng, qua những lời tâm sự và hỏi thăm của anh với cô và của cô với anh, anh đã từ thương hại cô và đến bây giờ dường như anh thấy mình đã yêu cô. Cô một cô gái miền trung đầy sỏi đá đã phải vào đất sài gòn này khi co mới 10 tuổi để mưu sinh, nhà đông anh chị em, cô là chị cả, bố thì đã bỏ mẹ con cô theo một người tình nào đó, bao nhiêu sức nặng đều đổ lên đôi vai gầy của mẹ cô, đến khi mẹ cô không còn khả năng nữa thì cô theo chân một người trong làng vào đây kiếm sống. cô lam lũ làm hết nghề này sang nghề khác, từ bán vé số, đến trong con co người khác, rửa bát thuê và rồi sau một lần bị gạt gẫm cô đã bước chân vào cái nghề này.

    Anh yêu cô và anh cũng biết rằng cô cũng rất yêu anh, nhưng cô không dám nói ra bởi vì cô mặc cảm, cô chỉ lặng lẽ bên anh, lắng nghe anh và chăm sóc anh. Anh nói lời yêu cô “ anh thật sự rất yêu em cho dù em là ai đi nữa”, cô bật khóc khóc như một đứa trẻ thơ, anh để cô khóc không nói một lời, không lau nước mắt cho cô anh chỉ ôm cô vào lòng và vuốt mái tóc dài đen mượt đã một thời cháy nắng và đầy gió buội, từ khi nhận lời yêu anh cô không còn làm nghề đó nữa chỉ ở nhà lo cơm nước cho anh và anh coi cô như một người vợ của chính mình.

    Gia đình anh thúc dục anh lấy vợ, bởi vì bố mẹ anh đã già, anh lại là đứa con trai duy nhất mà trời phật ban cho bố mẹ anh khi đã tuổi 40, họ muốn được bế cháu nội như bao người khác. Anh không lo nghĩ đắng đo, anh đưa cô về ra mắt bố mẹ mình, bố mẹ anh cũng rất vừa lòng với cô con dâu tương lại của mình. Nhưng chyện đời thật trớ trêu không biết từ đâu bố mẹ anh biết được cô đã từng làm cái nghề ấy và họ đã ra sức phản đối mặc cho anh van xin và năn nỉ kể cả khi anh dọa sẽ rời bỏ cõi đời nàynhưng bố mẹ anh vẫn phản đối. Anh căm thù cái xã hội này nó đã đưa đẩy con người ta đến bờ vực khiến cho con người ta phải bằng mọi giá kiếm cách sinh tồn rồi lại phủi tay chối bỏ trách nhiệm và tiềm cách xua đuổi họ đi, anh không hận bố mẹ mình, không hận cô, không hận người nói cho bố mẹ anh biết chỉ hận đời, hận cái xã hội này.
    Anh dấu không cho cô biết về chuyện này, anh vẫn yêu thương và sống những ngày hạnh phúc bên cô, nhưng một lần tình cờ cô đã nghe được chuyện này từ một lần vô tình mà bạn anh nói ra, tim cô như vỡ tan làm trăm mảng, có ai đó đang bằm nát linh hồ cô, cô đau nhưng không khóc, cô không thể khóc cô tự nhủ với chính mình là không thể khóc vì anh đã đã chịu đựng một mình chỉ vì sợ cô đau sợ cô khóc, phải cô có quyền đau nhưng không có quyền khóc. Và cô cần phải mạnh mẽ hơn để sống cùng anh, cô yêu anh cô không thể sống thiếu anh được.

    Tối nay công ty lại mở tiệc và anh ngà ngà say, anh ôm cô vào lòng đầy triều mến và chủ động hôn lên đôi môi căn mọng của cô, bao lần trước anh chỉ tâm sự với cô và hai người lại im lặng nhưng lần này cả anh và cô thật sự cháy bỏng và khao khát lẫn nhau, nỗi đam mê xác thịt đang dần chiếm đi tâm trí họ, những khoái cảm những đỉnh cao của cảm xúc, họ quấn chặt lấy nhau trong sự say đắm, nhũng nụ hôn nóng bỏng…

    Sáng trước khi đi làm anh đã hôn tạm biệt cô và tặng cho cô một nhánh hoa tường vi, cô cầm lấy tiễn anh ra cỗng và khi đã biết rằng anh đi xa cô quay trở vào trong nhìn bông hoa và bật khóc, cô khóc tức tửi, khóc tủi thân cho chình mình, khóc cho anh , cho tình yêu giữa cô và anh. Đêm qua cô thấy mình đã quà thuần thục, quá điêu luyện trong chuyện đó, tim cô nhói đau và cô thấy mình không xúng đáng với tình yêu của anh, cô nhớ tới lời bạn anh, bạn anh nói đúng cô không xứng đáng với anh, cô sẽ làm cho tương lai của anh mịt mờ khi lấy cô, làm tan vỡ mối quan hệ giữa anh và bố mẹ và quan trọng nhất cô chỉ là một con điếm. cô khóc khóc nhiều thật nhiều như chưa từng được khóc cô cụn vỡ, cô tan nát, cô nhìn cánh hoa tường vi và cười trong nước mắt anh yêu cô, hạnh phúc của cô và anh mỏng manh như cánh hoa tường vy này phải cô chính là một con điếm, cô cười to trong nước mắt, trong tuyệt vọng và đau đớn, bây giờ cô cũng như anh cô hận cuộc đời này.

    ở công ty nhưng anh có cảm giác bất an đứng ngồi không yên, không làm được chuyện gì, nhân lúc nghỉ trưa anh chạy xe thật nhanh về nhà, anh lo sợ cái gì đó, khi anh về tới nhà, nhà vắng không thấy cô đâu, anh ra sức gọi nhưng không thấy cô trả lời, anh tự trấn an mình là cô chỉ đi đâu đó thôi, anh vỗi và kêu tên cô thật lớn, căn nhà vẫn im bật ngoài tiếng của anh, anh phóng như điên lên lầu, đâu rồi đâu rồi anh tìm quanh, đâu mất tấm ảnh mà anh và cô chụp trong chuyến đi chơi biển vũng tàu, anh vội vả bật tung cửa tủ, tủ áo trống trơn chỉ có vài bộ đồ của anh đã được ủi tươm tất, anh như phát điên lên và kêu gào tên cô, gió thổi vào phòng thật mạnh cuốn tờ giấy bay từ chân giường xuống chân anh, anh như người mất hồn từ từ và lặng lex nhặt tờ giấy lên chỉ có sáu chữ “ em không xứng với anh”. Anh không đững vững,ngã quỵ xuống chân giường, anh thôi kêu gào tên cô, chỉ nghe vị mặn nơi bờ môi.

    Tác Giả : Cỏ Non

      Hôm nay: Thu Mar 28, 2024 10:50 pm