17 tuổi tôi biết yêu, khờ dại và ngây ngô nhưng rất thật lòng. Em
ngày ấy dễ thương và học giỏi, vì thế em được quyền kiêu kiêu và có chút đỏng
đảnh.
Tôi nhớ như in những trưa hè đổ lửa đạp xe như bay đến nhà em khi có được
một quyển truyện hay hoặc một bông hồng nhỏ.
Hai lớp học cạnh nhau, muốn vào lớp, em phải đi qua lớp tôi. Chuyện tôi mến
em, bạn bè đều biết. Vì thế, em thường bị trêu ghẹo, nhìn gương mặt ửng hồng vì
xấu hổ của em mỗi khi đi qua lớp mà tôi thấy lòng xốn xang. Tôi cũng không làm
sao quên được cảm xúc lâng lâng khi được ngồi cạnh em xem phim ngoài rạp, len
lén đặt tay lên mái tóc dài mềm mượt để hít thật sâu mùi hương tinh khiết của
người con gái.
Ngày tôi thu hết can đảm viết lá thư tỏ tình gửi đến em cũng là ngày
tôi thấy em xa cách đến lạ lùng. Em tránh mặt, dù tôi đã cố công tìm kiếm. Tôi
không hiểu, trái tim nhói đau. Bạn bè người bảo thế này, người cho thế khác.
Tôi hoang mang và thẫn thờ buồn. Thế rồi những kỳ thi cuốn chúng tôi đi.
Em vào đại học, tôi bỏ mộng học hành đi Đông Âu theo con đường xuất
khẩu lao động mong muốn có thể phụ giúp được cha mẹ nuôi 4 em ăn học, trong
hành trang có mang theo tấm ảnh nhỏ của em. Chúng tôi bặt tin nhau. Những ngày
tháng trên đất khách quê người vui ít, buồn nhiều, bươn chải với cuộc sống mưu
sinh, trong nỗi nhớ quê nhà có những khoảng lặng nhớ về mối tình đầu da diết.
Tôi gặp rồi thành vợ chồng với một cô gái đồng cảnh ngộ. Tuổi trẻ bồng
bột nên duyên chồng vợ rồi mới thấy chưa hiểu hết về nhau, mâu thuẫn vợ chồng
ngày càng chồng chất. Đông Âu sụp đổ, theo lời khuyên của gia đình tôi trở về
quê hương.
Hơn 10 năm phiêu dạt xứ người, tôi bỡ ngỡ, vất vả vô cùng với sự hòa
nhập trở lại. Cuộc sống với bao lo toan cơm áo bộn bề nhưng những thông tin về
em tôi đều biết. Thỉnh thoảng đâu đó trên phố phường bận rộn tôi gặp em, tim
vẫn nhói lên những nhịp đập lạ thường. Em vẫn thế, vẫn thật dễ thương, mộc mạc
mà đài các, dịu dàng mà cá tính lạ lùng. Người như em được hạnh phúc và sung
sướng âu cũng là lẽ đương nhiên, tôi mừng cho em mà không khỏi có chút mủi
lòng. Trong tôi vẫn luôn nhức nhối câu hỏi chưa được trả lời: tại sao ngày ấy
em lại im lặng lảng tránh tôi?
Thế rồi thật bất ngờ và rất đỗi bàng hoàng tôi khi nghe tin em chia
tay với chồng. Bằng mọi nỗ lực tôi tìm gặp em, ngồi đối diện với nhau trong
quán nước bên bờ biển, không nói nhiều nhưng chúng tôi cùng cảm nhận được nỗi
đau của nhau. Tôi thấy nỗi buồn sâu thẳm trong đáy mắt của em, lòng tôi quặn
thắt.
Thật lâu, thật lâu sau ngày gặp lại, bằng một chút liều lĩnh tôi mới bước
được vào căn nhà nhỏ ấm áp của em. Nhìn em dịu dàng chăm sóc các con, trong tôi
bùng lên một ước mơ mãnh liệt về một nơi mà mọi người vẫn gọi là “tổ ấm”, một
tổ ấm thật sự. Tôi cũng đã xúc động vô cùng khi em cho tôi xem lại những tấm
ảnh kỷ niệm thân thương của tuổi học trò.
Thật khó khăn để ghép 2 mảnh vỡ lại với nhau, em như con chim đậu phải cành
cong, giờ vẫn còn tâm trạng sợ hãi và ngờ vực. Tôi đã cố gắng thật nhiều để
không mất em thêm lần nữa. Cho dù là “mối tình đầu” trong sáng của nhau nhưng
hiện tại chúng tôi là những mảnh vỡ, mà có mảnh vỡ nào hoàn hảo được đâu. Rất
nhiều lần, những vết cắt sắc nhọn đâm vào nhau đau đến thấu tim nhưng chúng tôi
quyết không để vỡ vụn thêm lần nữa.
Giờ chúng tôi đã ở bên nhau hơn 1000 ngày. Bên em mỗi ngày là mỗi ngày
tận hưởng niềm vui của hạnh phúc. Bên em mỗi ngày tôi hiểu hạnh phúc thật giản
đơn mà cũng khó khăn vô vàn. Mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy nụ cười của em để
bắt đầu một ngày mới và mỗi tối trở về được hít thật sâu mùi hương thân thuộc
của em là mọi mệt nhọc đời thường như tan biến.
Nửa đời người để bắt đầu lại một cuộc đời quả là không dễ chút nào
nhưng tôi đang cố gắng từng ngày để làm mòn đi những vết cắt khắc nghiệt, để
“tình yêu đầu tiên” và “bến đỗ cuối cùng” của tôi được được rạng rỡ những nụ
cười, để chúng mình sẽ là những mảnh vỡ hoàn hảo của nhau.
Nguồn : https://www.facebook.com/notes/tr%C3%A1i-tim/gh%C3%A9p-l%E1%BA%A1i-m%E1%BB%91i-t%C3%ACnh-%C4%91%E1%BA%A7u/141106952628937
ngày ấy dễ thương và học giỏi, vì thế em được quyền kiêu kiêu và có chút đỏng
đảnh.
Tôi nhớ như in những trưa hè đổ lửa đạp xe như bay đến nhà em khi có được
một quyển truyện hay hoặc một bông hồng nhỏ.
Hai lớp học cạnh nhau, muốn vào lớp, em phải đi qua lớp tôi. Chuyện tôi mến
em, bạn bè đều biết. Vì thế, em thường bị trêu ghẹo, nhìn gương mặt ửng hồng vì
xấu hổ của em mỗi khi đi qua lớp mà tôi thấy lòng xốn xang. Tôi cũng không làm
sao quên được cảm xúc lâng lâng khi được ngồi cạnh em xem phim ngoài rạp, len
lén đặt tay lên mái tóc dài mềm mượt để hít thật sâu mùi hương tinh khiết của
người con gái.
Ngày tôi thu hết can đảm viết lá thư tỏ tình gửi đến em cũng là ngày
tôi thấy em xa cách đến lạ lùng. Em tránh mặt, dù tôi đã cố công tìm kiếm. Tôi
không hiểu, trái tim nhói đau. Bạn bè người bảo thế này, người cho thế khác.
Tôi hoang mang và thẫn thờ buồn. Thế rồi những kỳ thi cuốn chúng tôi đi.
Em vào đại học, tôi bỏ mộng học hành đi Đông Âu theo con đường xuất
khẩu lao động mong muốn có thể phụ giúp được cha mẹ nuôi 4 em ăn học, trong
hành trang có mang theo tấm ảnh nhỏ của em. Chúng tôi bặt tin nhau. Những ngày
tháng trên đất khách quê người vui ít, buồn nhiều, bươn chải với cuộc sống mưu
sinh, trong nỗi nhớ quê nhà có những khoảng lặng nhớ về mối tình đầu da diết.
Tôi gặp rồi thành vợ chồng với một cô gái đồng cảnh ngộ. Tuổi trẻ bồng
bột nên duyên chồng vợ rồi mới thấy chưa hiểu hết về nhau, mâu thuẫn vợ chồng
ngày càng chồng chất. Đông Âu sụp đổ, theo lời khuyên của gia đình tôi trở về
quê hương.
Hơn 10 năm phiêu dạt xứ người, tôi bỡ ngỡ, vất vả vô cùng với sự hòa
nhập trở lại. Cuộc sống với bao lo toan cơm áo bộn bề nhưng những thông tin về
em tôi đều biết. Thỉnh thoảng đâu đó trên phố phường bận rộn tôi gặp em, tim
vẫn nhói lên những nhịp đập lạ thường. Em vẫn thế, vẫn thật dễ thương, mộc mạc
mà đài các, dịu dàng mà cá tính lạ lùng. Người như em được hạnh phúc và sung
sướng âu cũng là lẽ đương nhiên, tôi mừng cho em mà không khỏi có chút mủi
lòng. Trong tôi vẫn luôn nhức nhối câu hỏi chưa được trả lời: tại sao ngày ấy
em lại im lặng lảng tránh tôi?
Thế rồi thật bất ngờ và rất đỗi bàng hoàng tôi khi nghe tin em chia
tay với chồng. Bằng mọi nỗ lực tôi tìm gặp em, ngồi đối diện với nhau trong
quán nước bên bờ biển, không nói nhiều nhưng chúng tôi cùng cảm nhận được nỗi
đau của nhau. Tôi thấy nỗi buồn sâu thẳm trong đáy mắt của em, lòng tôi quặn
thắt.
Thật lâu, thật lâu sau ngày gặp lại, bằng một chút liều lĩnh tôi mới bước
được vào căn nhà nhỏ ấm áp của em. Nhìn em dịu dàng chăm sóc các con, trong tôi
bùng lên một ước mơ mãnh liệt về một nơi mà mọi người vẫn gọi là “tổ ấm”, một
tổ ấm thật sự. Tôi cũng đã xúc động vô cùng khi em cho tôi xem lại những tấm
ảnh kỷ niệm thân thương của tuổi học trò.
Thật khó khăn để ghép 2 mảnh vỡ lại với nhau, em như con chim đậu phải cành
cong, giờ vẫn còn tâm trạng sợ hãi và ngờ vực. Tôi đã cố gắng thật nhiều để
không mất em thêm lần nữa. Cho dù là “mối tình đầu” trong sáng của nhau nhưng
hiện tại chúng tôi là những mảnh vỡ, mà có mảnh vỡ nào hoàn hảo được đâu. Rất
nhiều lần, những vết cắt sắc nhọn đâm vào nhau đau đến thấu tim nhưng chúng tôi
quyết không để vỡ vụn thêm lần nữa.
Giờ chúng tôi đã ở bên nhau hơn 1000 ngày. Bên em mỗi ngày là mỗi ngày
tận hưởng niềm vui của hạnh phúc. Bên em mỗi ngày tôi hiểu hạnh phúc thật giản
đơn mà cũng khó khăn vô vàn. Mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy nụ cười của em để
bắt đầu một ngày mới và mỗi tối trở về được hít thật sâu mùi hương thân thuộc
của em là mọi mệt nhọc đời thường như tan biến.
Nửa đời người để bắt đầu lại một cuộc đời quả là không dễ chút nào
nhưng tôi đang cố gắng từng ngày để làm mòn đi những vết cắt khắc nghiệt, để
“tình yêu đầu tiên” và “bến đỗ cuối cùng” của tôi được được rạng rỡ những nụ
cười, để chúng mình sẽ là những mảnh vỡ hoàn hảo của nhau.
Nguồn : https://www.facebook.com/notes/tr%C3%A1i-tim/gh%C3%A9p-l%E1%BA%A1i-m%E1%BB%91i-t%C3%ACnh-%C4%91%E1%BA%A7u/141106952628937